Thuở đầu khi mới xúc tiếp với chị, tôi cũng không có định kiến gì về việc chị sinh ngày rằm hay ngày thường. Thế nhưng, càng tiếp xúc đa dạng tôi đã tan vỡ ra được phổ biến nhân tố….
Mặc dầu đã đi khiến cho nhưng tôi vẫn sống cùng anh trai và chị dâu, hằng ngày nhìn anh chị bào chữa vã, khẩu chiến trong khoảng những chuyện bé nhặt nhất cũng làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Thiết tưởng nếu như lấy chồng thì cuộc sống mái ấm của bản thân mình cũng như vậy sao?
Anh chị tôi kết duyên chưa được 2 năm và đã có một cô công chúa kháu khỉnh. Tuy nhiên, cuộc sống mái nhà hầu như chơi lúc nào được êm đềm vì chị dâu tôi là người cố chấp và ích kỉ.
Năm đầu tiên chị về khiến cho dâu, dịp tết tới, chị đi làm tới 29 tết mới về, hầu hết mọi chuyện lo sắm tết, thu dọn tòa tháp đều mẹ và nhì đồng đội tôi đã cáng đáng. Mẹ tôi vốn là người nhân từ và không hủ tục nên cũng không quan niệm con dâu phải có bổn phận lo tìm tết hay gì cả.
Trở lại câu chuyện của chị, dù rằng 29 tết mới về nhưng chị không về nhà chồng trước mà chị về thẳng nhà ba má đẻ để ăn tất niên. Nhân tố đó cũng không khách hàng nào trách được vì tất niên bố mẹ nào cũng muốn có đông đủ con cái.
Tôi cũng đã đa dạng lần góp ý với anh tôi về thái độ sống của chị, thế nhưng anh tôi chỉ gạt đi và nói rằng: “Để anh dạy từ từ”. Thế nhưng cái thong thả của anh đã không kịp nữa rồi. (Ảnh minh họa) |
Ngày 30 tết, nhà tôi cũng cúng tất niên tham gia buổi sáng, thưởng thức hoàn thành chị bảo với anh tôi là phải về nhà đẻ để gói bánh cho mẹ. Dường như đó mẹ chồng chị cũng một mình ở nhà lọ mọ gói bánh một mình sao chị không một lời hỏi thăm.
Mặc cho anh tôi không đồng ý cho đi, nhưng chị vẫn kiên quyết về bằng được, chị gọi em gái chị lên đón về nhà đẻ. Tới tối chị còn gọi anh tôi xuống đón, nhưng anh không đi, sau cuối chị cũng phải tự mò về, khi anh tôi nói chị vẫn còn cố biện hộ, cuộc bao biện vã kéo dài tới gần giao thừa thì chị bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại. Đến giao thừa, lúc mẹ tôi khiến lễ cúng, chị cũng không thèm dậy thắp cho bố tôi 1 nén nhang. Thế là năm ấy coi như là không có tết.
Hết tết, chúng tôi lại hành lí đi khiến. Bố tôi đã bị mất đi, mẹ ở nhà một bản thân thế nhưng chưa một lần chị chủ động gọi điện về hỏi thăm sức khỏe của mẹ tôi, thậm chí mẹ tôi có gọi chị cũng không nghe. Vì là anh, em ở cùng nhau nên mẹ tôi cũng thường gửi gạo tinh khiết, rau tinh khiết xuống cho chúng tôi, cũng chỉ mong con cháu có được bữa ăn ngon lành và đảm bảo. Mặc dầu nhận được đồ hay không chị cũng không gọi về cám ơn mẹ lấy một câu.
Tôi cũng đã rộng rãi lần góp ý với anh tôi về thái độ sống của chị, thế nhưng anh tôi chỉ gạt đi và nói rằng: “Để anh dạy lỏng lẻo”. Thế nhưng cái thủng thẳng của anh đã không kịp nữa rồi.
Có một lần, hai hiền thê chồng mâu thuẫn vì cái lý do khôn xiết nực cười đó là: “Con khóc ăn vạ”. Hôm đó là sáng chủ nhật, cả nhà đang ngồi xem tivi, thì cháu tôi nó đòi đi chơi, nhưng anh chưa kịp bế, cháu liền lăn ra ăn vạ, mà phổ biến thì ngày nào nó cũng phải khóc ăn vạ năm – ba lần là ít. Chị dâu đang pha sữa thấy thế liền chuyển động, xốc con nhỏ lên và buông lời chửi đổng với anh.
Là người đại trượng phu ai chẳng có cái thể diện của bản thân mình. Khi nghe chị nói thế anh tôi cũng đã lớn tiếng quát, nhưng chị vẫn cố ý nói thêm. Bực bản thân anh mới tát cho chị một cái xem như để cảnh cáo. Thế nhưng chị cũng chẳng vừa, chị cũng lấy dép phi thẳng mặt anh. Nhì bên xô đẩy một hồi thì được công chúng can ngăn.
Mặc dầu, hơn một năm nay anh tôi phải è cổ đi khiến cho để bảo đảm cuộc sống toàn diện cho cả nhị mẹ con. (Ảnh minh họa) |
Mọi chuyện tưởng chừng mực như kết thúc vì phần lớn đều yên lặng, không ai nói thêm một câu gì nữa. Anh quay về bàn khiến cho việc, chị bế con đi ra ngoài. Chuyện chẳng có gì đáng để bàn nếu như chị không quay lại cầm cây sắt và tiến công tham gia người anh 1 cái như trời giáng. Bị đánh bất ngờ anh cũng ức dè bỉu vùng lên tát cho chị vài cái, nhưng sẵn cây gậy trên tay, chị không thương xót giáng một cái nữa tham gia giữa đầu anh đến móp cả cái gậy sắt. Nhì bên lại xả thân xô xát và xâu xé nhau.
Trước đây tôi đã từng ghét chị, không thích chị vì thái độ sống của chị đối với mái ấm tôi, nhưng giờ đây tôi còn cảm thấy lúng túng loài người chị hơn là thù ghét. Là hiền thê, nhưng chị chưa một lần chịu nhịn, chưa một lần biết quan tâm đến gia đình chồng. Chị ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới quyền lợi của bạn dạng thân chị.
Cho dù, hơn một năm nay anh tôi phải nai lưng đi khiến cho để đảm bảo cuộc sống toàn diện cho cả hai mẹ con. Thế nhưng có lẽ tương tự với chị vẫn là chưa đủ, hằng ngày đi làm về vội bỏ cái cặp xuống là anh lại vội xắn tay áo dấn thân bếp nấu cơm. Đối nội, đối ngoại anh cũng lo kiêm toàn. Thế mà chỉ vì cay cú khi bị chồng tát cảnh cáo mà chị nhẫn tâm “tấn công chồng” không thương nhớ tiếc.
Thực thụ thời giờ tôi mấy nhằm nhò câu nói của các cụ “Trai mùng một – Gái hôm rằm”.
(Theo Khám Phá)
Tham khảo thêm: đọc tin tức
Hãy Comment chuẩn SEO vừa làm tốt cho site của Bạn vừa không bị GOOGLE phạt. Nếu muốn lấy backlink hãy chèn URL không chèn code gắn text link. Biểu tượng hài hướcEmoticon